Em cứ nghĩ em đã là người gì đó của anh
Em cứ nghĩ em đã là người gì đó của anh
Nhưng cuối cùng hoá ra em vẫn chỉ là "người lạ"
Ngỡ tưởng rất gần mà giờ xa xôi quá
Người đã xa em thật rồi, không tin được đó là sự thật,
"người lạ" ơi!
Những lúc yếu lòng em cũng muốn mượn ai đó một bờ vai
Một cái nắm tay để thấy lòng mình đủ ấm
Một vòng tay ôm đôi bờ vai em -
đủ chặt
Một nụ hôn nồng nàn đủ để tan băng giá đôi môi
Người lạ ơi!
Ai trong đời không có những lúc chơi vơi
Không cô đơn, không thấy mình lẻ loi, bé nhỏ
Không oằn mình trước những bão giông cuồng nộ
Không mệt mỏi rã rời
khi dòng đời xô đẩy như phận bèo dạt - hoa trôi...
Người lạ ơi!
Dẫu cô đơn đến tận cùng em cũng không muốn mượn "người lạ"
một bờ vai
Không muốn mượn vòng tay vốn đã thuộc về người khác
Mượn nụ hôn vội vã trao nhau rồi vội vàng trả lại
Đắng đót, mặn mòi khi đi mượn "người lạ" của "người dưng"...
Em sẽ tự vòng tay mình, tự ôm lấy em thôi
Tự nắm lấy tay em, tự mình đi trên con đường đời giông bão
Tự đối diện với cô đơn trong những đêm đông dài buốt lạnh
Chẳng có ai hôn mình, có lẽ nào
em sẽ tự hôn em?
Thời gian sẽ là liều thuốc diệu kỳ giúp em có thể lãng quên
Quên những tháng ngày ta đã từng trao nhau bao thương nhớ
Quên những ngày ta đã từng xem nhau là gì đó
Để bây giờ ta đã trở thành "người lạ" với "người dưng"
Cả một trời thương nhớ em đã từng trao gửi về anh
Một trời tâm tư, anh đã không mở lòng đón nhận
Chôn chặt nỗi đau này trong nấm mồ ký ức
Ta lại trở về là "người lạ" đã - từng - quen...
Tạm biệt nhé anh, "người rất lạ" ... của em...
Em vẫn thương anh, dẫu anh đã xem em là "người lạ"...
NGƯỜI LẠ 17/1/2018 -PHỐ HOA-
Comments
Post a Comment