Em sẽ thả trôi tình mình theo những cánh hoa đau!
Nếu đây là lần cuối cùng chúng mình được bên nhau
Thì...em biết phải làm sao để ngăn không cho vỡ òa dòng cảm xúc
Là gió, là mưa...cứ thổi tơi bời giật bung nguyên hàng cúc
Sao anh còn chưa lao xõa vào đôi gò ngực đang phập phồng,
căng tức của em đi
Thì...em biết phải làm sao để ngăn không cho vỡ òa dòng cảm xúc
Là gió, là mưa...cứ thổi tơi bời giật bung nguyên hàng cúc
Sao anh còn chưa lao xõa vào đôi gò ngực đang phập phồng,
căng tức của em đi
Em sẽ không trách anh, không oán thán một điều gì
Bởi anh biết rằng ngày mai em ra đi
đi về một miền trời xa xôi lắm
Con đường ấy trải hoa hồng hay là đưa em đến cuối bờ vực thẳm?
Em vẫn mỉm cười trong cơn mưa đời ướt đẫm...
để tìm quên!
Bởi anh biết rằng ngày mai em ra đi
đi về một miền trời xa xôi lắm
Con đường ấy trải hoa hồng hay là đưa em đến cuối bờ vực thẳm?
Em vẫn mỉm cười trong cơn mưa đời ướt đẫm...
để tìm quên!
Mặc lũ côn trùng đang ghen tiết mà tru tréo, la rên
Em và anh cứ hãy gọi tên nhau (thì thầm ơi là nhỏ)
Như đôi mình đã yêu tự thuở nào nhưng trời đày phải xa nên cuồng nhớ
Để bây giờ ta quyện nồng nàn vào từng nhịp thở
Đốt cô đơn...
Em và anh cứ hãy gọi tên nhau (thì thầm ơi là nhỏ)
Như đôi mình đã yêu tự thuở nào nhưng trời đày phải xa nên cuồng nhớ
Để bây giờ ta quyện nồng nàn vào từng nhịp thở
Đốt cô đơn...
Em - người đàn bà hao khuyết đã bao mùa luôn khao khát nụ hôn
Anh - gã điên tình chưa hoàn hồn tận từ hơn ba kiếp
Tan vào nhau đi...
eo chạm eo
hông chạm hông
quấn vào nhau cuồng nhiệt
Cháy kiệt cùng, không tiếc nuối một lần yêu
Anh - gã điên tình chưa hoàn hồn tận từ hơn ba kiếp
Tan vào nhau đi...
eo chạm eo
hông chạm hông
quấn vào nhau cuồng nhiệt
Cháy kiệt cùng, không tiếc nuối một lần yêu
Em như vạt nắng cong, xiêu vẹo giữa đồng chiều
Chới với
Cút côi
Và hoang mang không biết náu vào đâu giữa cuộc đời nhiều bóng
Gối thắm, chăn nồng, áp má kề môi chỉ là em tự mơn ru trong cơn huyền mơ ái mộng
Để đêm về
...em bóc trần mình, úp mặt giữa sông trăng
Chới với
Cút côi
Và hoang mang không biết náu vào đâu giữa cuộc đời nhiều bóng
Gối thắm, chăn nồng, áp má kề môi chỉ là em tự mơn ru trong cơn huyền mơ ái mộng
Để đêm về
...em bóc trần mình, úp mặt giữa sông trăng
Anh là con người
Không phải núi tuyết giá băng
Yêu em xé lòng sao không giữ em dù một lần ở lại?
Em rút ruột thương anh, như phận Tằm nhả tơ quấn ngạt mình tím tái
Anh lắng nghe kìa
Đá xót tình mình...Đá bật khóc đấy thôi!
Không phải núi tuyết giá băng
Yêu em xé lòng sao không giữ em dù một lần ở lại?
Em rút ruột thương anh, như phận Tằm nhả tơ quấn ngạt mình tím tái
Anh lắng nghe kìa
Đá xót tình mình...Đá bật khóc đấy thôi!
Nếu đây là đêm cuối cùng
em sẽ hằn lên đời anh chằng chịt dấu son môi
Để những mùa Đông ngang qua
anh chạm vào da thịt mình tim sẽ kêu gào lên nhức nhối
em sẽ hằn lên đời anh chằng chịt dấu son môi
Để những mùa Đông ngang qua
anh chạm vào da thịt mình tim sẽ kêu gào lên nhức nhối
Nơi cuối chân trời, em cúi đầu qùy xưng tội
Và...thả trôi tình mình theo những cánh hoa đau!
~Ngọc Nhu~
Và...thả trôi tình mình theo những cánh hoa đau!
~Ngọc Nhu~
Comments
Post a Comment