Đông muộn!
Hà Nội lại oằn mình trong gió rét
Hạt mưa xiên như kim châm giá buốt
Áo mưa dày, có đủ kín, che em?
Lâu lắm rồi một cảm giác thân quen
Lạnh co ro, thu mình trong làn áo
Găng tay, khăn quàng, bốt cao, giày kín
Lâu lắm rồi mới lại thấy thật "đông"...
Lâu lắm rồi sao anh chẳng ghé thăm?
Căn phòng trọ vắng hoe buồn hiu hắt
Lối nhỏ rêu phong, thiếu bàn chân ai bước
Lá rơi đầy, phủ kín lối em đi...
Mắc mớ điều chi, vướng bận điều gì?
Hay tại bởi anh không còn tha thiết nữa
Anh đi tìm mùa Xuân ngoài khung cửa
Ở nơi này, em mới chỉ mùa Đông...
Hà Nội Đông về, anh có thấy không?
Dẫu muộn màng nhưng cũng còn thấy rét
Anh không về, mùa Đông thêm giá buốt
Đông muộn màng, em cũng muộn duyên em...
An Nhiên
Comments
Post a Comment